Sở Dung ngạc nhiên: "Hả?” "Em quên rồi à? Mấy ngày trước anh định gọi bác sĩ đến nhưng vì mấy hôm nay mưa to nên đã hoãn lại, Phó Như Hối nói với vẻ mặt tiếc nuối, võ nhẹ sau đầu Sở Dung: "Vậy ngày mai chúng ta kiểm tra não của Dung Dung luôn nhé?” Sở Dung nhận ra Phó Như Hối đang trêu chọc mình, cô giả vờ tức giận: Anh đang trêu ai đấy?" Phó Như Hối cười nhẹ: "Anh không dám, không dám. Sở Dung tỏ vẻ không hài lòng: 'Đừng cười nữa.

"Được rồi, anh sẽ không cười nữa,' Phó Như Hối nói, lập tức giữ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt anh vẫn chứa chút tinh nghịch, anh vẫn cảm thấy vui. Mỗi lần nói chuyện nghiêm túc, Phó Như Hối không hiểu sao lại luôn trêu chọc cô, làm không khí trở nên căng thẳng như bong bóng sắp vỡ.

“Anh nói muốn nói chuyện với em, chính là chuyện này à?" Sở Dung nhìn quanh phòng ngủ gọn gàng và ấm cúng, phong cách tương tự như phòng khách, điêu này giúp cô nhớ lại một vài ký ức nhưng cô không chắc đó là của nguyên chủ hay của mình.

Phó Như Hối nhận ra điều bất thường về cô nhưng anh chỉ coi đó là triệu chứng mất trí nhớ. Sở Dung nghĩ, đó chính là điều mà Phó Như Hối có thể làm được. Từ góc độ của anh, khi nhận thấy điều gì đó không ổn, anh sẽ lý giải một cách khoa học hiện đại chứ không phải tìm đến các pháp sư. Nhưng ai là Brown Tuấn thật sự? Nếu theo lời Phó Như Hối thì cô chỉ bị mất trí nhớ, tại sao cân phải tìm Brown Tuấn để điều tra cô? Vì không còn sợ Phó Như Hối nữa, Sở Dung hỏi thẳng: "Tại sao anh lại mời Brown Tuấn đến?"

Phó Như Hối trả lời: 'À? Không phải để dạy em đánh đàn sao?" Sau khi nhớ lại những gì con trai nhỏ kể về hoạt động hàng ngày, anh hỏi lại: "Em không thích anh ta đến nhà sao?"

"Không phải,' Sở Dung nhận ra anh cũng không biết về khả năng thực sự của Brown Tuấn, cô không còn nghi ngờ gì nữa, hiểu rằng mọi chuyện chỉ là một sự trùng hợp: “Anh nhận ra em quên mất nhiều thứ từ bao giờ?”

Sở Dung dùng lời của Phó Như Hối, nếu anh đã cho cô một lý do hợp lý, tại sao cô không tận dụng chứ? Người xấu trong lòng cô cười khẩy, tổng giám đốc Phó ơi, đúng là đang lúc cần thì có ngay gối để tựa.

Ai ngờ được chỉ vài phút trước cô còn đang lo lắng thảo luận với Phó Niên, giờ đây lại có thể dễ dàng giải quyết được một vấn đề khó khăn mà không cân phải làm gì.

Chuyện mất trí nhớ, thật là điên rô, quá tuyệt vời!

Sở Dung nghĩ vui vẻ, thật may mắn. Dù trong lòng cô nói sợ Phó Như Hối, sợ bị phát hiện nhưng phản ứng thực tế của cơ thể mới là điêu quan trọng nhất. Dù Sở Dung và Phó Niên nói sợ Phó Như Hối sẽ làm này làm kia với cô nhưng trong nháy mắt cô đã ngủ yên bên Phó Niên mà không hề lo lắng. Niêm tin của Sở Dung vào Phó Như Hối còn lớn hơn cả những gì cô nghĩ.

Phó Như Hối mỉm cười nhạt, anh đã từng nghi ngờ tính cách đột ngột thay đổi của Sở Dung trong kiếp trước, khi sống lại, anh tự nhiên chú ý đến những chỉ tiết nhỏ vê Sở Dung. Nhưng rôi anh không còn nghi ngờ nữa, ngay từ ngày đầu gặp Sở Dung, mọi nghi ngờ trong Phó Như Hối đã biến mất hoàn toàn.

Bởi vì "Sở Dung" vẫn là "Sở Dung" mà anh biết.

Nhưng Sở Dung của kiếp trước chắc chắn không phải là Sở Dung của bây giờ.

Trước đó, Phó Như Hối đã có sự nghi ngờ, người cuối cùng anh nhìn thấy ở kiếp trước không phải là Sở Dung.

Sau khi sống lại, anh đã xác định.

Chuyện sống lại này vốn đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi nên những chuyện lạ khác đang diễn ra trước mắt Phó Như Hối cũng chẳng là gì cả. Anh cảm thấy, dù thế giới có đảo điên thì anh cũng có thể bình tính đón nhận.

Cuộc sống đột nhiên bị rơi vào mớ hỗn loạn, Phó Như Hối đã sớm nghi ngờ thế giới khoa học này, không thể tra được IP của một tài khoản email, một người vợ đột nhiên mất trí nhớ nhưng tính tình lại không thay đổi, Phó Như Hối đã mơ hồ đoán được, có thứ gì đó đang cố ý phá vỡ trật tự của cuộc sống này, mục đích của nó rất rõ ràng là muốn đảo lộn cuộc sống của gia đình anh.

7.96558 sec| 2392.063 kb